“Chẳng bao lâu trước đây, lúc mà tôi còn đọng mãi trong ký ức một cuộc sống ý nghĩa và năng động, tôi đã là một người kiến trúc sư xuất sắc, tạo ra những công trình hạnh phúc cho xã hội. Nhưng ở thực tại, ánh nắng mặt trời thường không đến với tôi, và thời gian chẳng còn nối tiếp nhau như trước nữa. Tôi không biết giờ là bình minh hay hoàng hôn, bởi bóng tối đã tràn ngập mọi góc nhìn.
Bàn tay của tôi cứ như bị xiềng xích bởi những đai thép vô hình, không thể nào nâng lên được. Những bước chân của tôi như thể đang bị một thế lực kỳ quái áp đặt, cản trở tôi trong cuộc đấu tranh vô ích. Mắt tôi, một cửa sổ vào thế giới tăm tối, chỉ còn cảm nhận được một cách mơ hồ mọi vật khi nhìn quanh. Tôi đang ngồi trên chiếc xe lăn, một thứ biểu tượng cho sự thất thế và dằn vặt của thể xác.
Ký ức đan xen nhau trong tâm trí tôi, làn sóng ký ức vụn vỡ của cuộc đời đã qua, nhưng chúng cứ như những mảnh ghép lạc hướng, không tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh. Tôi biết mình đã bước sang độ tuổi 80, và căn nhà dưỡng lão này đã trở thành ngôi nhà cuối cùng của tôi trong thế giới này. Những con người xung quanh vẫn đang từng ngày giữ lại hơi thở cho tôi, nhưng tôi vẫn bị bao quanh bởi sự cô đơn và nỗi thất vọng.
Có những người điều dưỡng luôn ân cần nhẹ nhàng với tôi, nhưng mắt tôi đã trở nên quá mờ để có thể nhìn thấy sự trẻ trung và nhiệt huyết trong ánh mắt họ. Cuộc sống đã đánh cắp của tôi khả năng vẽ và sáng tạo. Cảm giác vô nghĩa lan tỏa từng ngày, và tôi cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết rằng, những ngày tháng dài trong nhà dưỡng lão này chỉ là thời gian để tôi chờ đợi bước chân cuối cùng chạm vào thế giới bên kia, nơi không còn gì ngoài sự chấm dứt và hư vô.”
Đó là một giấc mơ được kể lại từ một chủ nhiệm thiết kế FTF tại dự án viện dưỡng lão ở Đà Bắc, Hòa Bình. Bổ sung thêm thông tin rằng thời điểm nhận nhiệm vụ này, anh mới chỉ gần 40 tuổi. Anh đã đọc rất nhiều tài liệu và sách báo liên quan đến người già, kết hợp đi thực tế các viện dưỡng lão của Việt Nam, nghiên cứu quá sâu khiến anh bị ám ảnh trong một khoảng thời gian. Nhờ giấc mơ đó, anh đã có cho mình ý tưởng thiết kế chủ đạo, đó là “Hãy để cho người già được lao động”. Giấc mơ chỉ khiến anh thấu hiểu hơn người trực tiếp sử dụng công trình – người cao tuổi, còn để triển khai ý tưởng này thì dựa vào rất nhiều những nghiên cứu khác mà anh học được. Một trong những điều quan trọng khiến anh nghĩ đến ý tưởng đó là nghiên cứu về hạnh phúc, dựa trên xã hội học. Theo xã hội học thì có 4 nhu cầu cần thỏa mãn để một người cảm thấy hạnh phúc: Nhu cầu vật chất, nhu cầu tinh thần, nhu cầu được phát triển, và nhu cầu để lại di sản. Nếu người cao tuổi được lao động, ý chúng tôi là lao động, gặp áp lực và tạo ra giá trị thật sự, thì họ sẽ tự khắc được đảm bảo cả 4 nhu cầu, từ đó dễ đạt được cuộc sống hạnh phúc. Từ ý tưởng trên, phương án thiết kế nhắm đến những không gian giúp người cao tuổi có nhiều thời gian lao động phù hợp với sức khỏe, để từ đó người già sẽ thực sự được sống chứ không phải chỉ tồn tại.
Sau này, dự án đã không được triển khai vì một số lý do từ phía chủ đầu tư, nhưng ý tưởng này vẫn tồn tại và sống mãi trong trái tim chúng tôi. Nó nhắc nhở về tầm quan trọng của việc đặt tâm huyết và tình cảm vào những công việc chúng tôi làm. Chúng tôi tin rằng tương lai sẽ mang đến cơ hội cho ý tưởng này được thực hiện, và rằng người cao tuổi sẽ được sống vui vẻ, có ý nghĩa và đầy hạnh phúc.